Lối Vào Casino
Đẳng cấp gọi tên các sảnh LIVE Casino đều có mặt tại đây , với nhiều lựa chọn phương thức thanh toán , tỷ lệ hoàn trả sảnh Casino lên đến 2% mỗi ngày
Đẳng cấp gọi tên các sảnh LIVE Casino đều có mặt tại đây , với nhiều lựa chọn phương thức thanh toán , tỷ lệ hoàn trả sảnh Casino lên đến 2% mỗi ngày
Nhà cái Resistance [标签:标题]. Mục tiêu của Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!
Ngoài ra, Resistance Club đã được GEO TRUST công nhận và cấp chứng chỉ website an toàn nhất, toàn bộ thông tin của các thành viên đều được mã hóa để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối của người chơi.
Thông tin về nhà cái Resistance:
Tìm hiểu thêm: Giới thiệu về nhà cái Resistance
[标签:标题] website của Resistance. Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!
Dưới đây là 10 đường link phụ bạn có thể vào chẳng may website chính bị chặn:
✅ Resistance.com
✅ Resistance.win
✅ Resistance.vin
✅ Resistancevn.com
✅ Resistance.bet
✅ Resistance.club
✅ Casino | ⭐️ Đầy đủ tất cả các trò chơi cá cược online đang có tại thị trường |
✅ Cá cược thể thao | ⭐️ Tỉ lệ kèo cực chuẩn, đa dạng các loại kèo |
✅ CSKH | ⭐️ Hỗ trợ khách hàng 24/7 |
✅ Giao diện | ⭐️ Không giật lag , hỗ trợ ngôn ngữ tiếng việt & có APP mobile |
✅ Bảo mật thông tin | ⭐️ Bảo mật thông tin tuyệt đối, có chứng chỉ GeoTrust và GoDaDDy |
Đến với nhà cái uy tín Resistance , anh em sẽ được trải nghiệm tuyệt vời khi tham gia cá cược tại đây. Cổng game Resistance [标签:标题] [标签:标题] nhà cái Resistance.
Điểm nổi bật đầu tiên mà người chơi dễ dàng nhận thấy đó chính là giao diện thu hút của nhà cái. Đơn vị thiết kế cho Resistance casino cũng chính là đơn vị thiết kế website của – Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!, tại Resistance, Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!
Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题]. Tất cả những điều này tạo nên một trải nghiệm cá cược đẳng cấp và thu hút người chơi Resistance trên toàn thế giới.
[标签:标题], nhà cái Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题].
[标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!
Ngoài ra, nhà cái Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!.
Dù chỉ mới thành lập và phát triển thời gian gần đây nhưng Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Resistance bet com trên các website bóng đá, banner xổ số, lô đề và các web phim.
[标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Resistance Vip. Trong 3 tháng gần nhất, Resistance đã có hơn 500 nghìn lượt search mỗi tháng (số liệu từ keywordtool.io). [标签:标题] [标签:标题].
Với những thành tích như vậy, phần nào đã thể hiện được người chơi ngày càng tin tưởng và lựa chọn Resistance làm địa điểm dừng chân để thỏa sức với đam mê cá cược của mình.
Nhà cái Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题] [标签:标题],…
Đặc biệt hệ thống chăm sóc khách hàng tại nhà cái sẽ luôn hoạt động 24/7. Vì vậy, mọi thắc mắc của anh em đều được hỗ trợ tận tình và nhanh chóng nhất có thể. Nhân viên Resistance [标签:标题].
Người chơi có thể liên hệ với nhân viên tư vấn khách hàng của Resistance bất cứ lúc nào khi có thắc mắc hoặc cần hỗ trợ:
+ Chat trực tiếp tại website: http://resistance.legfetishpost.com/
+ Hotline: (+84)565311194
+ Email: [email protected]
+ Telegram: https://t.me/adminResistance
Resistance [标签:标题] [标签:标题].
Hơn nữa các phương thức thanh toán trên Resistance rất đa dạng, từ giao dịch trực tiếp qua ngân hàng, internet banking, ví điện tử như momo, zalopay, viettel money, … và kể cả giao dịch bằng mạng lưới tiền điện tử crypto, Resistance đều chấp nhận giao dịch, vô cùng thuận lợi cho người chơi.
Ngoài ra, nhà cái luôn [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题]. [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! gambling
Đường truyền ổn định là một trong những điểm mạnh của nhà cái Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!.
Với slogan: “Chơi hay lại may – Khuyến mãi liền tay” . Resistance có các chương trình casino trực tuyến [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!, giá trị cao tại Resistance.
Tại Resistance, [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题] . Resistance cũng liên tục cập nhật và thêm mới các trò chơi mới, đảm bảo rằng kho trò chơi luôn được nâng cao chất lượng và bắt kịp các xu hướng của người chơi.
Với tiềm lực tài chính hùng mạnh, Resistance Casino trực thuộc tập đoàn SODO CASINO đang hợp tác với rất nhiều đơn vị cung cấp phầm mềm chơi game nổi tiếng cùng với các siêu sao thể thao trên toàn cầu.
Mới đây công ty tổng của nhà cái đó là tập đoàn cá cược TK88 đã thông báo rằng hõ đã hợp tác với siêu sao bóng đá người Uruquay là Luis Suarez và Suarez đã trở thành đại sứ thương hiệu toàn cấu của cả tập đoàn TK88 nói chung và Resistance nói riêng. Điều này đã 1 lần nữa khẳng định được vị thế và sự uy tín của Resistance casino trên thương trường cá cược và đây hoàn toàn có thể trở thành 1 địa chỉ xanh chín cho anh em cược thủ.
Villarreal là câu lạc bộ từng vô địch UEFA Intertoto Cup năm 2003, 2004; vô địch UEFA Europa league năm 2020, 2021 cùng nhiều giải đấu khác. Đây là một câu lạc bộ vô cùng nổi tiếng tại Tây Ban Nha nói riêng và châu Âu nói chung. Resistance vinh dự được là đối tác của Villarreal cho thấy Resistance là nhà cái có tiềm lực kinh tế mạnh và vô cùng uy tín. Người chơi có thể hoàn toàn yên tâm khi đặt cược tại đây.
Nhà cái Resistance [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!.
Trò chơi đá gà – mánh mẹo gà được hiểu là hình thức chơi trò đá gà trực tuyến. Trò chơi cá cược này đang là một trong số game hot nhất tại nhà cái hiện nay. Trước đây, bạn phải đến trực tiếp các nơi trường gà thì mới có thể xem được trận chọi gà. Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!. Ngoài ra, [标签:标题].
Cá cược thể thao Resistance [标签:标题]. Vì vậy, nhà cái cũng đang triển khai và cung cấp loại hình cá cược hấp dẫn này. Khi đến với resistance.legfetishpost.com , người chơi sẽ được tham gia cá cược với đầy đủ các trận đấu lớn nhỏ. Cùng với đó, nhà cái cũng có đa dạng các thể loại kèo cược, tỷ lệ cược đa dạng. Vì vậy, người chơi có thể dễ dàng và lựa chọn đặt cược vào các trận đấu mà mình muốn. Tại nhà cái Resistance , bạn sẽ được tham gia cá cược trực tuyến vào các bộ môn thể thao như:
Trong số những bộ môn thể thao được kể trên thì bóng đá [标签:标题] mẹo cược bóng. Chẳng hạn như: Kèo cược Châu Âu, kèo cược Châu Á, kèo cược tỷ số, kèo cược toàn trận, kèo cược tài/xỉu,…Đây là một trong những bộ môn thể thao cá độ thu hút đông đảo anh em cá cược.
Đối với những tín đồ game bài trực tuyến thì không thể không nhắc đến trò chơi casino trực tuyến. Nhà cái Resistance được biết đến là nơi cung cấp casino trực tuyến uy tín nhất hiện nay. Minh chứng cho điều này chính là việc các nhà cái này đang ngày thành công trên thị trường cá cược online. Hiện tại, nhà cái đang rất chú trọng và đầu tư phát triển vào Casino trực tuyến . [标签:标题] game bài tại đây như: Xì tố, Phỏm, Tài xỉu, Baccarat,…Đặc biệt, bạn sẽ được trải nghiệm với Dealer xinh đẹp của nhà cái.
E-sports Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题] [标签:标题] cược esport tại Resistance nhé
Điểm nổi bật trong các sảnh cược tại nhà cái l à trò chơi xổ số trực tuyến – một bộ môn chiếm trái tim của đông đảo nhiều người chơi tại Việt Nam. Khi tham gia cược xổ số, cược lô đề thì các cược thủ sẽ không cần di chuyển đến đâu xa. [标签:标题]. [标签:标题]
Có thể bạn quan tâm: http://resistance.legfetishpost.com/xo-so/
Bắn cá Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题], Resistance còn cung cấp trò chơi bắn cá đổi thưởng tiền thật uy tín, mang lại cho người chơi cơ hội trúng lớn và rinh về những giải thưởng hấp dẫn.
Resistance là nơi cung cấp đa dạng những trò chơi Slots game – Nổ hũ đa dạng và hấp dẫn nhất hiện nay, với hơn 500 trò chơi đủ thể loại và cấp độ khác nhau. Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!, Nổ hũ Resistance mang đến cho người chơi những giây phút giải trí thư giãn và đầy lý thú. Bên cạnh đó, Resistance [标签:标题].
Game 3D là một trong những thể loại game được yêu thích và được cung cấp bởi nhà cái Resistance. Những game 3D tại Resistance này được thiết kế với đồ họa 3D chân thực bởi đội ngũ thiết kế nổi tiếng nước ngoài, tạo ra một trải nghiệm chơi game 3D sống động và hấp dẫn.
Các game 3D tại Resistance Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题].
Để giúp cho những anh em tham gia cá cược Resistance nhanh chóng. Dưới đây là thông tin về link đăng ký và link đăng nhập Resistance để tạo tài khoản cho người chơi mới một cách đơn giản và dễ hiểu nhất:
Để có thể tham gia, trải nghiệm các trò chơi chất lượng nhất tại nhà cái bet này. Điều đầu tiên bạn cần làm đó là đăng ký tài khoản Resistance . [标签:标题]
Bước 1: Anh em cần truy cập vào trang chủ chính thức của nhà cái và tải Resistance tại website sau đây : http://resistance.legfetishpost.com/ . Lưu ý, mọi người cần hết sức cẩn thận để tránh bấm vào đường link giả mạo.
Bước 2: Sau đó, bấm vào nút “Đăng ký”nằm ở góc phải phía trên màn hình của giao diện nhà cái game xóc vip.
Bước 3: Nhập đầy đủ các thông tin theo yêu cầu của nhà cái đưa ra:
Bước 4: Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!.
Xem thêm: Hướng dẫn khắc phục truy cập link vào nhà cái Resistance không lo bị chặn
Để giúp cho mọi người hiểu rõ nhất những hình thức nạp/ rút tiền Resistance bet. Dưới đây là một số thông tin mà chúng tôi muốn cung cấp cho bạn.
Hiện nay với thời đại công nghệ 4.0 phát triển, Resistance cPhần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题] Resistance lo. Dưới đây là tổng hợp các hình thức nạp rút tiền hiện phổ biến hiện có tại đây:
Nhằm giúp người chơi nạp tiền thuận lợi, nhanh chóng và đơn giản hơn. Resistance tv Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!,… Để nạp tiền Resistance, người chơi có thể thực hiện các bước sau:
Xem thêm: Hướng dẫn nạp tiền Resistance đơn giản, nhanh chóng trong 1 nốt nhạc: http://resistance.legfetishpost.com/nap-tien/
Dưới đây là hướng dẫn chi tiết các hình thức rút tiền Resistance nhanh chóng tại cổng game trực tuyến dành cho anh em.
Ngoài ra để nắm được quy trình rút tiền của Resistance 1 cách chi tiết đừng ngại ngùng theo dõi tại bài viết sau: http://resistance.legfetishpost.com/rut-tien/
Sau đây là một số điều mà người chơi cần lưu ý khi nạp/rút tiền tại nhà cái Resistance này:
Có thể bạn quan tâm: Hướng dẫn Tải app Resistance đơn giản, nhanh chóng trên hệ điều hành IOS và Android mới nhất 2023
Bạn muốn tham gia cá cược trực tuyến nhưng ngại vốn ít? Đừng lo lắng, hãy đến với Resistance casino. [标签:标题]. Dưới đây là tổng hợp các khuyến mãi đặc sắc tháng 8/2023 tại Resistance giúp bạn tiền đẻ ra tiền nhanh chóng :
Làm đại lý cho Resistance Casino sẽ giống như công việc của một người trung gian. Có nghĩa rằng bạn sẽ “bán” sản phẩm của công ty cho những đối tượng có nhu cầu “mua nó”. Thông qua doanh thu đạt được thì phía nhà cái sẽ trả tiền hoa hồng cho bạn, vậy lý do tại sao bạn nên trở thành đại lý của Resistance, cùng chúng tôi phân tích dưới đây nhé!
Resistance luôn tự hào khi hợp tác với những đối tác uy tín và hàng đầu trên thế giới và nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ những cuộc review nhà cái Resistance. Khi trở thành đại lý bạn sẽ không phải mất bất kỳ chi phí nào cả. Ngược lại, phía đại lý sẽ luôn được nhận hỗ trợ từ nhân viên tư vấn của hệ thống. Đồng thời chuyên mục hướng dẫn của website Resistance Vin sẽ cung cấp những bài viết để hướng dẫn cho bạn cách để thu hút khách hàng, tuyển dụng đại lý cấp thấp hơn để kiếm nhiều lợi nhuận
Hiện tại, [标签:标题] [标签:标题].
Ngoài ra, Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! [标签:标题].
Tập đoàn Hải Thịnh có đội ngũ nhân viên sale cực kỳ đông đảo và chuyên nghiệp, mỗi ngày hàng trăm nhân viên seo sẽ quảng bá thương hiệu Resistance trên khắp lãnh thổ Việt Nam và các nước lân cận để mang thương hiệu của nhà cái đến gần hết đối với mọi người. Do đó khi trở thành đối tác đại lý của Resistance sẽ không mất nhiều thời gian và công sức để giới thiệu thêm về brand này cho khách hàng của mình vì moi người ai ai cũng đã biết về thương hiệu Resistance.
Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!! Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!. Và điều này thì Resistance bet đang làm rất tốt. Do đó, khi trở thành đại lý tại đây bạn có thể yên tâm vì họ luôn sẵn sàng để xử lý vấn đề một cách cực kỳ chuyên nghiệp và nhanh chóng
Hiện tại, nhà cái đang áp dụng 4 chính sách dành cho đại lý có quy định như sau:
Ví dụ: Đại lý có lợi nhuận âm là 2 tỷ đồng, trong tháng đủ 5 tài khoản tham gia cược hợp lệ thì hoa hồng đại lý nhận được là 2.000.000*45%= 900 triệu VNĐ. Một số tiền rất hấp dẫn đúng không nào!
GeoTrust là một công ty cung cấp dịch vụ chứng chỉ SSL (Secure Sockets Layer) cho các trang web. Chứng chỉ SSL là một loại bằng chứng mà cho phép trang web mã hóa dữ liệu giữa máy chủ và trình duyệt của người dùng, đảm bảo rằng thông tin truyền đi giữa hai đầu là an toàn và không bị đánh cắp. Điều này cho thấy đây là một chứng chỉ cực kỳ quan trọng đối với bất cứ nhà cái nào và Resistance Pro là một nhà cái như thế. Sau khi trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra và giám sát gắt gao, Resistance đã đạt được chứng chỉ GEOTRUST và tháng 5/2021.
PAGCOR là viết tắt của Philippine Amusement and Gaming Corporation, một tổ chức chính phủ Philippines đứng đầu trong việc quản lý và cấp phép cho hoạt động cá cược và giải trí trong nước. Chứng chỉ này nhằm mục đích bảo chứng rằng một doanh nghiệp đã được PAGCOR kiểm duyệt và đảm bảo rằng hoạt động của họ tuân theo các quy định và tiêu chuẩn của chính phủ Philippines.
Hiện nay trụ sở của Resistance bet [标签:标题] anh em hoàn toàn có thể yên tâm khi tham gia cá cược tại Resistance Casino.
SSL (Secure Sockets layer) là tiêu chuẩn của công nghệ bảo mật. Chứng nhật SSL từ GoDaDDy [标签:标题] Phần 1 Tại ngôi biệt thự sang trọng nào đó tại thành phố Hà Nội… – Hừ tôi tin anh… Tôi giao toàn bộ tiền cho anh đầu tư rồi giờ anh biến chúng thành cái gì đây, loại ngu dốt như anh tại sao tôi lại tin anh cơ chứ, sao anh không chết quách đi cho rồi… hừ… – tiếng người phụ nữ ngoài 40 vang lên đầy đay nghiến, những lời nói ấy chĩa thằng vào hướng người đàn ông năm nay gần 50 gương mặt thất thần đỏ lên vì say rượu, người đàn ông đó vẫn lặng im chịu những lời đay nghiến, chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp kia… mồm ông chỉ mấp máy mấy từ lặp đi lặp lại…– Tôi… xin… lỗi… xin… lỗi… – những lời nói kèm theo những giọt nước mắt của người thất bại…– Hừ… xin lỗi có đền lại tiền và cái nhà này lại cho tôi không HẢ… TRẢ LỜI TÔI ĐI ĐỒ KHỐN… – người đàn bà lao lại túm lấy cái cổ áo vốn đã xộc xệch mà hét lên… Người đàn ông vẫn vậy môi chỉ mấp máy 2 từ “xin lỗi”…Khi nước đã tràn ly người đàn bà chạy lên phòng ngủ sắp xếp đồ đạc rồi kéo một chiếc va li thật to từ trên cầu thang đi xuống… khi đi gần xuống đến chân cầu thang ánh mắt bà nhìn thấy một thằng nhóc mới 12 tuổi đang ngồi thu mình vào một góc tối nơi chân cầu thang… Thằng bé úp mặt vô gối một cách buồn bã, ánh mắt người đàn bà vẫn vậy một ánh mắt tức giận ghét bỏ nhìn vào nó…– Hừ mày cũng sẽ giống thằng bố mày, một lũ ăn hại, thật khổ cho tao khi sống tại cái nhà này hừ… – đi thẳng đến bàn làm việc người đàn bà đáp một tờ giấy A4 lên trên bàn rồi quay đi một cách dứt khoát…Lách… cách…Tiếng bánh xe vali xa dần đến khi trong tai nó không còn nghe thấy tiếng gì nữa… trong nhà lại một mảnh im lặng…Cảnh còn người mất…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comNhững giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt của cậu nhóc năm ấy, nhưng bây giờ nó đã là một thằng thanh niên lớp 12, vẫn sống với người bố tại căn chung cư mới…Sau gần 6 năm từ biến cố năm đó, bố tôi mất 1 năm để lấy lại được tinh thần và đứng lên làm lại từ đầu, từ hai bàn tay trắng ông ấy đi làm quản lý kinh doanh cho một công ty nhỏ ít tiếng tăm, nhớ lợi thế của mình và những bài học thất bại ông lần nữa nổi lên là một giám đốc kinh doanh tài năng, ông lần nữa lại đi theo con đường ông đã luôn mơ ước từ khi còn là một cậu sinh viên đại học…Trong vòng 6 năm ấy thay đổi hoàn toàn con người tôi, ít nói, lầm lì… và dễ tức giận, biết tôi như vậy bố thương tôi nhiều hơn, thương chiều tôi, dường như ông muốn bù đắp cho tôi cái tình yêu thương từ mẹ… Bố tôi chăm lo từ cái nhỏ nhất như nấu bữa ăn, dẫn tôi đi mua đồ, dạy tôi học bài, đưa đón tôi đến trường… Rồi dần tình thương ấy tôi cũng quen dần, tôi cũng thương bố nhiều hơn… nhưng cái tính lầm lì ít nói thì vẫn vậy ngoại trừ bố, ít khi tôi mở miệng nói chuyện với ai… tôi sợ bóng tối, vì khi nhìn thấy ở trong bóng tối tôi sẽ lại cô đơn, sẽ lại khóc và nghĩ về người mẹ đã từng yêu thương tôi hết lòng rồi lại phũ phàng bỏ tôi đi… 6 năm tôi chưa gặp lại mẹ một lần nào nhưng hình ảnh người mẹ ấy vẫn khắc sâu trong trái tim nhỏ bé này…Tôi tên là Nguyễn Tiến Hoàng năm nay vừa tròn 18 tuổi đã hết cái tuổi ngây thơ hồn nhiên rồi… tôi đi học cũng không có làm quen nhiều với ai, vì cái tính trầm ổn, ít giao tiếp… Lên thường chúng nó hay trêu tôi là thằng tự kỷ… Tôi trong lớp chỉ có duy nhất 1 thằng bạn nó tên Biên, nó tính cởi mở hơn tôi, đôi khi tôi thấy nó như ông cụ non vậy…Nó ngồi cùng bàn tôi, thằng này có cái mồm dẻo và đặc biệt nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi thấy phiền… Nhưng mà kiểu như ông trời sắp xếp cho tôi vậy, tôi ít nói bù lại thằng bạn tôi nói rất nhiều, nó sống rất tốt và thẳng thắn đó là lý do vì sao tôi chơi với nó…Tưởng thời gian cứ trôi qua như vậy, một buổi tối mùa đông tôi và bố ngồi trước nồi lẩu nhỏ vừa ăn vừa nhâm nhi chén rượu nếp trong tay…Đang uống bố tôi liền nhìn tôi thật lâu rồi bỗng bố hỏi tôi…– Hoàng à, bố có chuyện muốn nói với con – nghe bố nói vậy tôi ngẩng đầu lên bỏ bát xuống chờ đợi bố nói…– Hoàng à nếu bây giờ bố mang về cho con một người mẹ liệu… – chưa đợi bố nói hết câu, tôi liền trầm mặt bỏ dở bữa ăn đi lên phòng, bỏ lại đằng sau tiếng gọi của bố kèm theo tiếng thở dài…Cửa phòng đóng lại, tôi lại khóc, đã 6 năm tôi chưa nghe từ mẹ, có lẽ trong từ điển của tôi từ mẹ đã quên lãng từ lâu rồi, tôi cứ khóc như một đứa trẻ, bỗng có tiếng bố vang lên ngoài cửa phòng…– Hoàng à, bố biết 6 năm qua con đã rất buồn, bố không mang được cho con một gia đình hoàn chỉnh, là lỗi của bố, bố xin lỗi con nhưng con hãy hiểu cho bố, bố thương con rất nhiều, giờ con lớn rồi bố muốn con có gia đình hoàn chỉnh… Mong con hiểu cho bố hazz – nói xong bố cũng rời đi, tôi vẫn ngồi đó nước mắt vẫn chảy, tôi cũng thương bố, nhưng liệu bây giờ tự nhiên có một người mẹ tôi sẽ ra sao đây…… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: https://truyennung.comKhẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ dâm nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…– Tao mệt…– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ dâm à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…– Tao không biết thủ dâm là gì – tôi trả lời…– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ dâm tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…– Hoàng quay lại đây con…Tôi đứng lại rồi quay đầu đi về phía bố, bố tôi đứng dậy đi lại phía tôi cười nói…– Đây là cô Lan, cô ấy đang là nhân viên cấp dưới của bố – bố nói với tôi xong quay sang nói với cô Lan – đây là Hoàng con trai anh mà anh đã kể với em – nói xong cô Lan nhìn tôi mỉm cười…– Chà hóa ra Hoàng lại đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn lời bố con đã kể nữa – cô ấy mỉm cười nhẹ, tôi nhìn vào nụ cười ấy mặt tôi lại nóng lên, tim đập nhanh, lạ thật tôi bị sao ấy nhỉ…– Cháu chào cô – nói xong tôi cúi đầu chạy luôn lên tầng, đóng cửa phòng tôi tựa luôn vào cửa mà thở, tim vẫn đập nhanh, tôi không biết tôi bị sao nữa, rung động chăng vì lần đầu tiên trong 18 năm qua tôi gặp được người phụ nữ đẹp như vậy…Đi về phía giường đặt lưng xuống tôi chìm vào suy nghĩ về cảm xúc của mình, suy nghĩ ngổn ngang tôi chìm vào giấc ngủ bao giờ không biết…Cốc cốc cốc…Tiếng cửa phòng vang lên làm tôi tỉnh giấc ngủ, tôi vẫn như 1 thói quen liền nói vọng ra…– Bố vào đi…Cạch…Tiếng cánh cửa mở ra… Tôi vẫn nằm quay phía trong vẫn nhắm mắt tưởng đó là bố tôi lên tôi khá tùy tiện trong lời nói…– Con buồn ngủ lắm, bố gọi con có việc gì vậy…– Trưa rồi đó, dậy đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm, bố con đang đợi dưới lầu đó – tiếng nói nhẹ nhàng vang lên tôi giật mình ngồi bật dậy quay ra thì đó là cô Lan… vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh giường nhìn tôi…Tôi lại ngơ ngác một lần nữa rồi!!. Do đó người chơi tại Resistance có thể hoàn toàn yên tâm khi cung cấp thông tin đăng nhập cho nhà cái.
[标签:标题] [标签:标题]. Resistance đã không ngừng gặt hái được nhiều chứng chỉ và giải thưởng uy tín trong giới cá cược, có thể kể đến như:
[标签:标题] [标签:标题]. Thêm vào đó, thành tựu vô giá mà Resistance đạt được đó chính là sự yêu thương, tin tưởng từ người chơi, biếu hiện là các bet thủ gia nhập vào cộng đồng Resistance ngày một tăng và con số này ngày càng tăng lên không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Sau đây chúng tôi sẽ chọn ra những câu hỏi thường tiêu biểu để giải đáp, giúp người chơi dễ dàng giải đáp được những thắc mắc của mình hơn:
Để xác định xem email yêu cầu cập nhật thông tin tài khoản có phải từ nhà cái hay không, bạn nên kiểm tra địa chỉ email nguồn, liên hệ với hỗ trợ khách hàng hoặc truy cập trực tiếp trang web/ứng dụng của nhà cái để xác minh.
Các loại cược phức tạp bao gồm cược kèo châu Á, cược tỷ số, cược hợp pháp, cược chẵn/lẻ. Bạn nên nắm rõ luật chơi trước khi tham gia.
Liên hệ hỗ trợ khách hàng để được hướng dẫn mở khóa tài khoản.
Để thực hiện rút tiền qua ví điện tử tại nhà cái, bạn thường cần đăng nhập vào tài khoản và tìm phần Rút tiền hoặc Quản lý tài khoản. Sau đó, bạn chọn ví điện tử của mình và làm theo hướng dẫn để hoàn thành giao dịch.
Đa số nhà cái cung cấp phần Hướng dẫn hoặc Luật chơi cho từng trò chơi trên trang web hoặc ứng dụng của họ. Tại đó, bạn có thể tìm thấy thông tin về cách chơi và quy tắc của từng trò chơi.
Có thể có phí tùy thuộc vào phương thức và điều khoản của nhà cái. Đảm bảo bạn đã kiểm tra thông tin này trước khi thực hiện giao dịch.
Các nhà cái uy tín thường được kiểm tra và chứng nhận bởi các tổ chức độc lập để đảm bảo tính công bằng và ngẫu nhiên của trò chơi.
Thông thường, bạn cần truy cập trang web hoặc ứng dụng của nhà cái và làm theo hướng dẫn đăng ký bằng cách cung cấp thông tin cá nhân và xác nhận email hoặc số điện thoại.
Liên hệ với bộ phận hỗ trợ khách hàng của nhà cái để được giải quyết vấn đề.
Thông thường, việc tạo nhiều tài khoản tại cùng một nhà cái không được phép và có thể vi phạm quy định của nhà cái.
Thường thì mỗi số điện thoại chỉ có thể đăng ký một tài khoản duy nhất tại nhà cái. Việc có nhiều tài khoản sẽ vi phạm quy tắc của nhà cái.
Như thế là chúng mình đã cùng nhau đi sơ bộ qua về những điểm nổi bật và điểm chú ý của Resistance rồi . Bây giờ việc của bạn chỉ cần nhấp vào link truy cập bên trên trang chủ của Resistance.com, sau đó đăng ký mội tài khoản nạp tiền vào chơi ngay thôi chứ . Chúc các bạn gặp thật nhiều may mắn khi tham gia cá cược tại nhà cái này nhé.
Tối đã chơi ở Resistance được hơn 1 năm rồi và thật sự chất lượng dịch vụ ở đây quá tốt, trò chơi đa dạng, rút tiền nhanh và chăm sóc khách hàng chu đáo. Mình sẽ gắn bó với cổng game này lâu dài và giới thiệu cho nhiều người khác cùng biết đến nhà cái uy tín này.
Đã tham gia chơi hơn 10 nhà cái khác nhau nhưng kể từ khi biết đến Resistance thì tôi mới tìm được nhà cái ưng ý nhất dành cho mình. Từ giao diện, tốc độ load web cho đến nạp rút tiền cực nhanh. Tất cả đều khiến tôi hài lòng
Xin Chào ! Những thành viên mới và hiện đang tham gia tại cổng game . Tôi là Trần Thái Hòa – CEO là người đã viết những bài đánh giá sản phẩm của những thương hiệu như : M98.com, Kind Of Sport.com, Iwin86.com, … Hôm nay , tôi viết thêm bài đánh giá về thương hiệu .com .
Sảnh game cũng như thương hiệu QH ngày càng mạnh trên thị trường đánh bạc trực tuyến quan tâm đến , có hàng ngàn lượt truy cập mỗi giờ. Mục tiêu mà chúng tôi muốn hướng đến là cái tên chỉ có 1-0-2 và đứng đầu bảng xếp hạng trong những nhà cái trực tuyến . Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn đồng hành tin tưởng suốt chặn dài hơn 10 năm . Chúc mọi người chơi game thật nhiều may mắn !
Thông Tin Liên Hệ Founder Trần Thái Hòa :